Canh nấm tràm – Ẩm thực Quảng Bình là đây chứ đâu!

Canh nam tram 2
Khi những cơn mưa mùa hè lướt qua làm dịu đi cái nắng chói chang, những khu chợ Quảng Bình lại rộn lên tiếng râm ran của người mua, kẻ bán. Những cơn mưa ấy không chỉ khiến phố xá tươi mát hơn, mà còn mang đến cho vùng đất nơi đây một đặc sản, đó là nấm tràm.

Những ngày cuối tháng 8, sau những cơn mưa, khắp các khu chợ dường như đông đúc hơn mọi ngày. Xen giữa những hàng rau thường nhật, hôm nay có cả các o, các chị ngồi bên những mẹt hàng nấm. Những cây nấm béo ú màu nâu tím nằm la liệt như đang háo hức chờ đợi người mua. Không có hàng nấm nào mà không có đầy những bà nội trợ đang xếp hàng lựa nấm. Bởi trong năm nấm chỉ mọc một mùa, nhưng một mùa cũng chỉ được vài ngày. Có cảm giác mỗi khi mùa nấm đến, người ta mua nhanh lắm, sợ nếu bỏ lỡ, lại phải chờ đến năm sau.

Canh nam tram 1

Tôi vẫn nhớ khi trời hửng nắng sau những cơn mưa mùa hạ, lũ trẻ tụi tôi bồn chồn lắm. Bởi đứa nào cũng biết rằng, rồi những cây nấm sẽ mọc lên khắp nơi, nếu không nhanh chân, người ta sẽ hái hết mất. Thế là đứa nào đứa nấy cũng khẩn trương như thời loạn, mỗi đứa mang theo một bao nilon rồi háo hức rủ nhau lên đồi hái nấm.

Nấm tràm thường mọc trên những lớp lá mục, dưới những gốc cây tràm, cây bạch đàn to lớn. Có khi nó mọc thành từng cụm, đứa nào may mắn vớ được một cụm lớn coi như cả buổi hôm đó không cần phải đi hái nữa. Những đứa còn lại chỉ có nước tiếc rẻ và ghen tị. Nếu ai đó đến Quảng Bình vào đúng mùa nấm, đi hái nấm tràm là một trải nghiệm cực kỳ thú vị. Cái cảm giác luồn lách qua từng bụi rậm, cái cảm giác im lặng chờ đợi rồi vỡ òa ra khi tìm thấy một cây nấm thật đúng là không từ ngữ nào diễn tả nổi. Rồi có những khi hăng say quá mà lạc mất đường đi, cái cảm giác sung sướng khi tìm được đường về nhà cũng thật sự khó quên.

Canh nam tram 3

Khi chúng tôi mang những bọc nấm về, mẹ tôi thích lắm. Bà thường hỏi chúng tôi thích ăn món nấm gì để mẹ nấu. Mỗi lần như thế, trong đầu tôi hiện ra bao nhiêu là thứ, nào là nấm xào, nào là nấm tràm nấu cháo…nhưng câu trả lời của tôi luôn luôn chỉ có một : canh nấm tràm. Đó là món ăn yêu thích nhất của tôi, và cũng là món nấm phổ biến và quen thuộc nhất đối với người dân Quảng Bình.

Canh nam tram 4

Tôi thường mất cả giờ đồng hồ để ngồi sơ chế những chú nấm. Đầu tiên là phải gọt bỏ đi lớp đất bám ở chân nấm. Sau đó dùng dao cạo nhẹ lớp màng nhớt trên tán nấm đi rồi ngâm vào nước muối loãng cho nó bớt đắng. Nhưng với những người ghiền vị đắng của nấm tràm như tôi thì tôi thích để nguyên như thế, ăn thật đắng mới thấy “đã”. Mẹ tôi thường nấu canh nấm tràm với rau khoai hoặc rau muống, vị ngọt mát của những thứ rau này làm thanh bớt vị đắng từ những cây nấm, khiến cho hương vị của nồi canh cứ ấm áp dai dẳng không thôi.

Cái vị đắng của nó hấp dẫn tôi lúc nào không hay. Để rồi, khi những cơn mưa mùa hạ ùa tới, lòng tôi lại chộn rộn nhớ về quê hương, nhớ về mùi vị của nồi canh nấm giản đơn nhưng ấm áp ngày nào. Ai đó có cơ hội ghé thăm đất Quảng Bình, đôi khi chỉ cần ăn một bát canh nấm thôi cũng như đã đủ hiểu lắm vùng đất và con người nơi đây vậy. Vùng đất khó khăn và con người giản dị, nhưng ấm áp tình người không bao giờ đổi thay.

Xem thêm

Rượu Võ Xá – Ngại gì không thử

Du lịch Quảng Bình thì đi đến những đâu?